hoàng hậu vi thượng
Ngô hoàng tại thượng Xếp hạng: 4.4 / 5 - 14211 Lượt đánh giá. từ một cung nữ nhỏ bé biến thành phi tần đứng đầu hậu cung. Danh sách chương Số chương. Cập nhật. Xem. Chapter 116. 18/03/21. 83.078. Chapter 115. 18/03/21. Chapter 168 6.437K. 05. Đại Vương Tha Mạng.
Cố Đại Lão Hòa Thượng Thích Mãn Giác; khi chụp hình gia đình, thường được dàn dựng ở những nơi có hậu trường đẹp đẽ, giàu sang, nhưng không thuộc về mình, chỉ mượn chụp cho oai. Cả thế giới bàng hoàng và phải mất nhiều ngày để ý thức rằng trật tự
Tên 'Nam Phương' của Hoàng hậu mới có liên quan đến tên tờ báo 'Nam Phong' của thượng thư Phạm Quỳnh, con người uyên bác mà Vua Bảo Đại ưu ái.
Thượng hoàng 88 tuổi thoái vị từ năm 2019 vì lý do sức khỏe. Suy tim là tình trạng cơ tim không bơm máu như bình thường và có thể hồi phục nhờ điều trị. Thượng hoàng được chẩn đoán suy tim do hở van tim từ cuối tháng 6, được điều trị bằng thuốc và hạn chế hoạt động. "Hiện tại ông đang sinh hoạt bình thường", IHA thông báo.
Âm Lệ Hoa là vị Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc được phong thụy hiệu, nổi tiếng bởi vẻ xinh đẹp và tính cách nhu mì nhân hậu. Cuộc hôn nhân giữa Âm Lệ Hoa cùng Quang Vũ Đế là chuyện tình khiến bao người ngưỡng mộ, ao ước. Âm Lệ Hoa được đánh giá là một người phụ nữ xinh đẹp, nhu mì, nhân hậu.
Đọc truyện tranh Hoàng Hậu Bận Lắm Chapter 78: Thượng Quan Vi Hi Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh nhất và sớm nhất mỗi ngày tại Truyện Mới. Thượng Quan Vi Hi Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh nhất và sớm nhất mỗi ngày
cheseawolfde1986. [BHTT][NP][ĐN Diên Hy Công Lược] Hoàng Hậu Vi Thượng 49714 lượt thích / 619485 lượt đọc Sẽ làm sao nếu Phú Sát Dung Âm là hoàng hậu nhưng tâm tình không ủ dột nữa? Sẽ làm sao nếu Dung Âm không sống trong sự tranh giành hậu cung mà sống trong sự sủng ái của các phi tần khác? Có thể bạn thích? [ĐN KnY] Kimetsu no Yaiba Truỵ Nguyệt. Tác giả YukiUch25 29108 3234 Author YukiUch25, aka 𝑦𝑢𝑘𝑖ℎ𝑒ℎ𝑒𝑒_ Book cover by Thi Nhan Bui aka Neal Nè, do not use without permission! Thể loại NP, chủ yếu là xuất phát từ phe phản diện. Again, không phải thuần ngọt văn, rất nhiều conflict. H, nhiều hay ít phụ thuộc vào độ điên của tác giả. Truyện được viết theo dạng nhiều shortfic với nội dung độc lập, các tình tiết sẽ liên kết với nhau để đạt được thể hoàn chỉnh ở cuối cùng. All for my bae Hyo. Ngoài ra cũng cho tác giả được thử thách bản thân mình. Introduce my OC Hyo Fuyutsuki, sự tồn tại mỏng manh nhưng luôn được dè chừng giám sát bởi những kẻ mạnh nhất trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ, ngay cả Kibutsuji Muzan cũng không thể kiềm hãm nổi bản tính chán sống của nàng. Thế mới nói, thực tiễn và nghịch lý luôn luôn song hành tồn tại. Lời dẫn Kibutsuji Muzan vừa thu nạp thêm một con quỷ. Một con quỷ chán ghét sự sống, nhưng lại mang trên người vẻ đẹp của sự vĩnh hằng. Một con quỷ đi ngược lại với tất cả những đạo lý tồn tại mà hắn đã đặt ra trước đó. Nhưng không sao, vì đó là nàng. [Kimetsu no Yaiba] Hương hoa tử đằng Tác giả KhaLyn1 42792 4179 Thế gian tồn tại những điều bạn không nên biết đến. Nếu bạn tình cờ nhìn thấy một phần trong góc tối của thế giới bên ngoài thì có lẽ không trở lại cuộc sống bình thường được nữa. Dù vậy, cho dù tôi biết đến sự tồn tại của "Quỷ", cho dù tôi từng tuyệt vọng cỡ nào, thế giới này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đáng được trân trọng. Tôi đang cố gắng hết sức chiến đấu và bảo vệ điều đó. * Lời tác giả Ban đầu, mình chỉ dự định viết oneshot ngắn thôi nhưng cuối cùng lại quyết định viết dài hơn. Gửi độc giả và fandom thân iu, bạn có thể comment những tình tiết và đề tài mà các bạn muốn mình viết. E hèm, về phần tình cảm của nữ chính, giới hạn trong phạm vi thả thính thôi. [KnY] Vì sao Kamado huynh đệ lớn lên giống nhau như đúc Tác giả __DongNhanTeam_DNT__ 4063 486 Link gốc Tác giả Giang Trạch. Converter Haki - Liên Minh Đồng Nhân. Bookcover Kuu - Liên Minh Đồng Nhân. Tình trạng Còn tiếp _______________ Tương lai Tanjirou xuyên qua trở lại quá khứ, làm cho cùng thời không đồng thời tồn tại hai cái Tanjirou. Mà hắn không nghĩ tới chính là, hắn mỗi một bước hành động đều đem khiến cho thật lớn hiệu ứng bươm bướm. Giả thiết 1, vai chính là tương lai Tan cùng thiếu niên Tan, tự sủng văn 2, xin đừng khảo cứu 3, thời gian tuyến quấy rầy Tag Kiếp trước kiếp này Thiếu niên mạn Sảng văn Từ khóa tìm kiếm Vai chính Kamado Tanjirou, Kamado Nezuko ┃ vai phụ Kamado Tanjuuro, Kamado Kiei, Tomioka Giyuu, trụ ┃ cái khác Kibutsuji Muzan, mười hai quỷ nguyệt. Blue Lock - Genius. Tác giả autumn_echoing 2358 252 Bóng đá? Cô quả thật có từng chơi.. Chơi rất giỏi, nhưng rồi vì cái tai nạn năm ấy đã khiến cho một kẻ với ước mơ cháy bỏng kia bị vùi dập dưới chiếc xe tải... - Truyện có thể OOC và cốt truyện lệch quỹ đạo. [EDIT][Thiên Đế x Long Vương] Thiên Hải Nhất Phương Tác giả meobeo_1510 120067 8560 [Na Tra chi ma đồng giáng thế đồng nhân] Couple Thiên Đế x Long Vương !!! Có sinh tử!!! TRUYỆN DỊCH TỪ QT NÊN CHỈ ĐẢM BẢO 80% CÂU CHỮ CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC Nguồn Cre ảnh bìa [ĐN Fairytail ] Nhật Nguyệt Vương Long Tác giả user29212787 15855 1283 Melanie-một cô gái được rồng nuôi lớn, cô cũng giống như bao sát long nhân khác được đưa đến từ 400 năm trước nhưng "đen thôi đỏ quên đi", đang lúc dịch chuyển thì cô bị trục trặc thế quái nào đó và cuối cùng cô lại biến thành một con mèo? Đón xem Melanie sẽ gặp những gì nha [GinShin] Tác giả mixhoo0701 66545 3602 DO MỘT SỐ VẤN ĐỀ VỀ NICK CŨ NÊN TUI SANG NICK MỚI NÀY NHA. Title [GinShin] Author Ti Lạp Pairings Gin × Shinichi Shinichi đã nửa năm từ ngày đó không gặp hắn...nhưng hình bóng hắn chưa một lần phai đi, thậm chí ngày một đậm thêm, in sâu vào trí nhớ cậu... Với sự hỗ trợ của dàn mỹ nhân, liệu cậu có thể quay lại với Gin? Một vụ nổ có sắp đặt nhắm vào Gin, Shinichi một mực muốn báo tin cho Gin liền bị đối thủ bắt làm con tin... Gin sẽ làm gì? Mối tình giữa thiên thần và ác quỷ liệu có được nối lại? 🍀🍀🍀🍀🍀🍀🍀 Do quá u mê cp này nhưng lại không có nhiều fic nên tui đã tự tay làm nên fic này. Nhưng với đầu óc có chỉ số EQ và IQ trên dưới hai con số, vẫn mong mọi người nhẹ tay ạ. Vì bản thân không có nhiều kinh nghiệm trong việc viết truyện liên quan nhiều về trinh thám hay phá án nên những gì trong fic rất ư là đơn giản. Nhân vật vẫn thuộc về tác giả Ao, nhưng số phận là do tui quyết định. Mọi người đọc truyện vui vẻ. Nhớ cmt và fl tui nhen. I LOVE YOU💜💜 [Nhiên Vãn] [QT] Đồ đệ của ta muốn tự sát, làm sao bây giờ? [Hoàn] Tác giả CeciliaVanQuynh 3211 194 Tác giả Cố Diệp Hồi Ức. Nguyên tác Husky và sư tôn mèo trắng của hắn - Nhục Bao Bất Cật Nhục. Couple Nhiên Vãn. Số chương 5 Chính văn. Summary Lại danh 《 thí luận cứu vớt khả năng tính 》 [ Tổng ] siêu năng lực giả Uchiha Sasuke tai nạn Tác giả kieuthithutra 21129 2020 Tác giảNhư bàn Đọc cảnh cáo Đây là tác giả trung nhị thời kỳ viết xuống hắc lịch sử văn, hành văn lạn, nhân thiết băng, tề thần bức cách cuồng rớt, không kiến nghị tân nhân quan khán Ta là một người siêu năng lực giả, bởi vì ở lần nọ không cẩn thận phá hủy jump này bổn được hoan nghênh thiếu niên truyện tranh thư, bị cái gọi là jump thư trung thần minh trừng phạt tới rồi hỏa ảnh thế giới. Ân, thực hảo, ta từ Saiki Kusuo thành Uchiha Sasuke, có hai con thỏ mắt, còn một giấc ngủ dậy bị cho biết cả nhà bị ta kia phản xã hội nhân cách ca ca lộng xong rồi. Cho nên, vô luận ở thế giới nào ta đều sẽ có cái phản xã hội nhân cách ca ca cùng một đống triền người tiểu yêu tinh ở ta chung quanh sao! Nhắc nhở, xem văn danh liền biết lôi điểm, tác giả hành văn kém. Này văn chủ nói là Sasuke x Naruto, nhưng trên thực tế có thể cho rằng là Saiki x Naruto. Đam mỹ hướng cốt truyện lưu, cảm tình phát triển chậm Tag Hỏa ảnhTổng mạnThiếu niên mạnTề thần Từ khóa tìm kiếm Vai chính Uchiha Sasuke Saiki Kusuo ┃ vai phụ Naruto, Itachi, Hokage mọi người ┃ cái khác [BH] [Xuyên Không] Xuyên CONAN Gặp Nàng Tác giả lpham2313 66611 2926 Chuyện xoay quanh 1 cô gái chỉ vì ngắm gái mà bị xe tải tông chết và đk tái sinh trong thế giới conan mà còn là nhân vật k có trong truyện và khi xuyên vào thì gặp nàng ....... 1x1 nha nha nha Còn mún pít thêm thì vào truyện😀😀 [AOV] [Dongnhan] [Omegaverse] [ZataxLaville] Khế ước vĩnh hằng Tác giả XunPhm408 1132 91 Truyện thể loại là Omegaverse với cặp đôi chính là Zata và Laville, tất nhiên sẽ có thêm một vài cặp đôi trong AOV nữa. Hy vọng mọi người sẽ đón nhận bộ truyện này. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻつ≧▽≦つ Thể loại Nguyên sang, Đồng nhân, Omegaverse, huyền huyễn Lưu ý 1, Truyện dựa vào 100% trí tưởng tượng phong phú bay cao bay xa của tác giả, tác giả chỉ "mượn" 1 số địa danh cũng như nhân vật trong Liên Quân gốc. 2, Ai không thích hoặc dị ứng thể loại Omegaverse, xin kính chào không tiễn. 3, Về kiến thức Omegaverse trong truyện sẽ có 1 phần đúng, 1 phần tác giả chỉnh sửa 1 chút phù hợp với ý thích và mạch chuyện nên sẽ khác với kiến thức Omegaverse thông thường mà các bạn đọc được. Vậy nên khuyến khích các bạn không nên lấy làm chuẩn mực để đi đọc các bộ Omegaverse khác. Và cuối cùng xin cảm ơn các bạn đã hứng thú với tác phẩm của mình. Và một lần nữa chúc các bạn đọc vui vẻ♪ \^^\ zatalaville muradtulen hayateenzo lorionbright dextrasinestrea allainthorne yornaleister keerasephera yanata Tác giả elia__frdm 18231 1787 [Đồng nhân Naruto] Lần Thứ Tư Tương Ngộ / Lần Thứ Tư Gặp Nhau Hán Việt Đệ Tứ Thứ Tương Ngộ Tác giả Bạch Vân Quy Xử Tà Dương Mộ Nguồn Tấn Giang + Fuyu_SA đã được cho phép Editor Anthony Elia Antholia Tình trạng bản gốc Hoàn thành Tình trạng bản edit on going~~~ Số lượng 99 chương 93 chương chính văn + 2 phiên ngoại dài 6 chương CP chính cường cường, Niên thượng đội lốt bằng tuổi - phúc hắc - ngạo kiều - bá đạo - ôn nhu Công X Giảo hoạt - dương quang - thâm tình - ôn nhu Thụ Nhân vật chính Uzumaki Naruto, Uchiha Madara [ Uchiha Sasuke ] ┃ Phụ Hatake Kakashi, Uchiha Obito, Uchiha Itachi, Haruno Sakura, Orochimaru ┃ Tag Đồng nhân Naruto, niên thượng, hỗ sủng 📌📌📌 NGHIÊM CẤM REUPLOAD DƯỚI MỌI HÌNH THỨC! XIN HÃY TÔN TRỌNG CÔNG SỨC CỦA EDITOR!
Chương 4 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Kiệu đưa đến Tử Thần cung, Hạ Tĩnh Dật bước xuống đỡ Sư Ngọc Khanh xuống kiệu, Duẫn Đông Hải liền khom người đi tới bên cạnh hai người, nhỏ tiếng nói “Thái tử, thái tử phi, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử đang ở trong điện đợi thỉnh an.” Hạ Tĩnh Dật khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói “Biết rồi.” Sư Ngọc Khanh nghe mấy vị hoàng tử khác đến, đè nén cơn đau bên dưới, cố gắng lấy tinh thần. Hạ Tĩnh Dật cúi đầu nhìn y, “Trước đưa ngươi về nghỉ ngơi cái đã.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt, nói “Thần không cần theo thái tử ra tiếp khách sao?” “Thân thể ngươi không khỏe.” Hạ Tĩnh Dật dứt lời, quay lại nói với Duẫn Đông Hải “Đưa thái tử phi về cung điện nghỉ ngơi.” Sư Ngọc Khanh muốn nói nữa, nhưng nhanh chóng bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại, Duẫn Đông Hải bước lên, đưa tay cung kính nói với Sư Ngọc Khanh “Điện hạ, nô tỳ đỡ người trở về.” Sư Ngọc Khanh thấy Hạ Tĩnh Dật kiên trì như vậy, cúi đầu hành lễ với hắn một cái, rồi bước đi theo Duẫn Đông Hải. Sư Ngọc Khanh biết rõ quy tắc trong cung, hôm nay y nên dọn đến điện Ngọc Minh, trong lòng y nghĩ như vậy, nhưng không ngờ Duẫn Đông Hải vẫn như cũ đưa y về điện Đông Hoa. Sư Ngọc Khanh nhìn ba chữ điện Đông Hoa được trạm khắc mạnh mẽ hùng hồ, liền dừng bước, khó hiểu hỏi Duẫn Đông Hải “Công công có đi nhầm không, ta nhớ hôm nay phải đến điện Ngọc Minh chứ?” Duẫn Đông Hải chắp tay cười nói “Đây là ý tứ của điện hạ, sau này thái tử phi sẽ ở trong điện Đông Hoa với điện hạ.” Sư Ngọc Khanh kinh ngạc há hốc mồm “Ông nói là ý của thái tử hả?” Duẫn Đông Hải cười gật đầu “Đúng vậy.” “À…” Sư Ngọc Khanh lưỡng lự mở miệng “Công công có thể giúp ta một chuyện không?” Duẫn Đông Hải vừa nghe liền khom người hành lễ, “Điện hạ có chuyện gì xin phân phó nô tỳ.” Sư Ngọc Khanh nói “Vậy làm phiền công công truyền lời đến ma ma tống hỉ hôm qua đến gặp ta được không?” Duẫn Đông Hải lập tức trả lời “Dạ được, nô tỳ đi ngay.” Duẫn Đông Hải đưa Sư Ngọc Khanh vào điện Đông Hoa, phân phó cung nhân cẩn thận hầu hạ, sau đó xoay người đi tới cung Trường Nhạc của hoàng hậu để tìm ma ma tống hỉ. Sư Ngọc Khanh mang theo tâm sự nặng nề vào bên trong điện, hai đại cung nữ vội tiến lên định hầu hạ y cởi áo nghỉ ngơi. Sư Ngọc Khanh phất tay ngăn lại, hai người vội lui ra sau đứng ngay ngắn, cung nữ mặc áo lam đứng bên phải nhìn y thi lễ một cái nói “Thái tử phi điện hạ, nô tỳ là Châu Đồng, cung nữ chưởng sự của điện Đông Hoa, phụng mệnh hầu hạ thái tử phi.” Cung nữ bên cạnh nàng mặc trang phục màu trắng cũng cúi người hành lễ, cung kính nói “Nô tỳ Thu Chỉ, được thái tử điện hạ phái đến hầu hạ thái tử phi.” Đại thái giám khác tiến lên, “Nô tỳ Lục Phúc, được thái tử điện hạ phái đến hầu hạ thái tử phi.” Sư Ngọc Khanh ngồi trên giường nhỏ gật đầu một cái, ý bảo bọn họ không cần đa lễ, Lục Phúc nói “Cung nhân ở điện Đông Hoa do thái tử ban tặng thái tử phi đều đến đây hành lễ.” Lời của hắn vừa rơi xuống, cung nữ thái giám ở trong phòng liền quỳ xuống hành lễ với Sư Ngọc Khanh, trong miệng lớn tiếng nói “Nô tỳ ra mắt thái tử phi điện hạ.” Sư Ngọc Khanh ngẩn người, phút chốc nhớ đến lời ma ma căn dặn, vội nói “Tất cả đứng lên đi, ban thưởng.” Mọi người tuân lệnh vội vạng nói tạ ơn. Thân thể Sư Ngọc Khanh đau nhức, Lục Phục nhìn sắc mặt uể oải của y, liền phất tay ra hiệu cho những cung nhân khác lui xuống, chỉ còn hắn với Châu Đồng và Thu Chỉ ở lại hầu hạ. Một lúc sau, Duẫn Đông Hải dẫn ma ma tống hỉ đến, ma ma tống hỉ hành lễ rồi nói “Chẳng hay thái tử phi điện hạ tìm nô tỳ có chuyện gì?” Sư Ngọc Khanh liếc nhìn Duẫn Đông Hải, muốn nói lại thôi, Duẫn Đông Hải ngầm hiểu ý, dẫn Lục Phúc, Châu Đồng và Thu Chỉ lui ra ngoài. Sư Ngọc Khanh thấy trong phòng không còn ai, mới yên tâm hỏi “Ma ma, trước lúc ta vào cung có nghe ma ma dạy dỗ nhắc nhở, đêm đại hôn, ma ma sẽ đem tống tử dược cho ta ăn, vì sao…” Y nhắc đến việc này cũng có phần mất tự nhiên, dừng một chút, nói tiếp “Đêm qua ma ma đã quên.” Ma ma tống hỉ kính cẩn trả lời “Căn cứ theo quy củ đúng là đêm qua nô tỳ nên đưa cho thái tử phi dùng, nhưng thái tử điện hạ lại phân phó, tạm thời không cho thái tử phi dùng.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt “Thái tử căn dặn?” Ma ma tống hỉ gật đầu “Đúng vậy.” Sư Ngọc Khanh khó hiểu “Tại sao?” Ma ma tống hỉ lộ ra vẻ mặt khổ sở “Việc này nô tỳ không biết.” Sư Ngọc Khanh nhìn bà không giống nói dối, liền nói “Cảm ơn ma ma, Lục Phúc tiễn ma ma ra ngoài.” Lục Phúc nghe y gọi tên vội vàng bước vào, đợi sau khi ma ma tống hỉ hành lễ xong thì tiễn bà. Sư Ngọc Khanh xoa xoa mi tâm, trong lòng suy tư, chẳng biết thái tử có ý gì mà lại để y không uống tống tử dược, sáng phải dậy sớm thỉnh an, lại ngồi nửa buổi, thắt lưng truyền đến từng cơn đau nhức mệt mỏi, người xung quanh cũng không nghĩ ra cái gì, đứng dậy vào vòng vào bên trong bình phong, Châu Đồng và Thu Chỉ vội đi theo sau, hầu hạ y cởi áo nghỉ ngơi. Sư Ngọc Khanh ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại trông thấy có ánh trăng xuyên thấu đến, y ngồi dậy vén màn trướng lên, bất ngờ nhìn thấy Hạ Tĩnh Dật đang ngồi trước giường đọc sách, bên cạnh đốt vài cây nến đỏ, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Hạ Tĩnh Dật thấy y tỉnh, đi đến gần y ngồi xuống, ánh mắt nhìn y hỏi “Thân thể đã khá hơn chưa?” Sư Ngọc Khanh thấy hắn quan tâm, lễ phép trả lời “Tốt hơn rồi.” Trong lòng nghĩ đến chuyện tống tử dược và ở lại điện Đông Hoa, đều là ý tứ của Hạ Tĩnh Dật, y không đoán được tâm tư của hắn. Hạ Tĩnh Dật nhìn y một lúc, gật đầu nói “Đến dùng bữa tối đi, ngươi có tiện đứng lên không?” Sư Ngọc Khanh vội vàng gật đầu, Hạ Tĩnh Dật thò tay đến y phục của y “Giống như lúc sáng.” Sư Ngọc Khanh thấy hắn có ý định giúp mình thay y phục, vội vàng nhận lấy quần áo trong tay hắn rồi nói “Tự ta có thể làm được.” Hạ Tĩnh Dật nhìn dáng vẻ loay hoay của y, cảm thấy rất đáng yêu, khóe môi không tự chủ cong lên, đưa quần áo cho y, để y tự mình thay y phục rời giường. Đợi sau khi Sư Ngọc Khanh đã chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Tĩnh Dật mới truyền lệnh cho Duẫn Đông Hải. Châu Đồng, Thu Chi dẫn theo mấy tiểu cung nữ mang thức ăn lên, có người thử xem có độc không. Sư Ngọc Khanh nhìn một bàn, đều là sơn hào hải vị khó tìm, chỉ có hai người ăn, đúng là hơi nhiều… Hạ Tĩnh Dật phất tay, Châu Đồng và Thu Chỉ buông đũa lui sang một bên, hắn nhìn Sư Ngọc Khanh nói “Ngươi nếm thử xem có thích không?” Sư Ngọc Khanh gật đầu, gấp một miếng gan ngỗng nếm thử, lại múc một muỗng canh óc heo, mỗi món đều nếm thử một miếng, Hạ Tĩnh Dật cũng động đũa, chẳng qua mắt phượng liếc nhìn Duẫn Đông Hải một cái, thấy đối phương bên kia gật đầu một cái mới thu hồi tầm mắt. Sư Ngọc Khanh không phải là người thèm ăn, bởi vậy nên nhìn bộ dạng y có vẻ suy dinh dưỡng, ăn xong rồi thì không ăn thêm được nữa. Cung nữ tiến lên thu dọn thức ăn thừa, Hạ Tĩnh Dật nắm tay Sư Ngọc Khanh nói “Ta thấy ngươi ăn hơi nhiều, buổi tối sợ khó chịu, theo ta ra ngoài đi.” Sư Ngọc Khanh cảm thấy bụng căng ra, khéo léo gật đầu một cái, ngoan ngoãn đi theo hắn ra ngoài. Hạ Tĩnh Dật nắm tay Sư Ngọc Khanh đi chầm chậm đến một hoa viên trong Tử Thần cung, mặc dù không lớn như ngự hoa viên, nhưng những loại hoa ở đây cũng đủ loại hiếm lạ, yên tĩnh, không có người đến quấy rầy. Hạ Tĩnh Dật nhận đèn lưu ly từ tay Duẫn Đông Hải, không cho người khác đi cùng, một mình hắn dẫn Sư Ngọc Khanh đi dạo. Hai người bước đến lầu cao trên núi giả mới dừng lại. “Ở đây không tính là cao, nhưng phạm vi trống trải, rất thích hợp để ngắm trăng.” Sư Ngọc Khanh nghe Hạ Tĩnh Dật nói, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không, khắp trời đầy sao, phía tay xuất hiện trăng non như lưỡi liềm, đúng là xinh đẹp. “Quả thực không sai.” Hạ Tĩnh Dật đứng ở bên cạnh y, nhìn lên bầu trời. “Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc, nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy.” * Sư Ngọc Khanh mỉm cười “Đúng vậy, là một bài thơ Lý Bạch.” Hạ Tĩnh Dật nhìn y hỏi “Ngươi biết?” Sư Ngọc Khanh xưa nay yêu thích nhất là thi từ ca phú, cười nói “Đây là bài thơ Bả tửu vấn nguyệt’ của Lý Bạch, thần từng đọc qua.” Hạ Tĩnh Dật gật đầu “Nghe nói ngươi có thể làm thơ, không biết có đúng hay không?” Sư Ngọc Khanh cung kính nói “Chỉ đọc qua mấy bài thơ của cổ nhân, nên chỉ làm được một hai câu xoàng xoàng thôi.” Y vừa dứt lời, Hạ Tĩnh Dật chợt cúi xuống hôn lên hôn y một lúc mới buông ra. “Ta đã nói rồi, gọi ta là Tĩnh Dật.” Hắn hôn bất chợt như vậy, khiến Sư Ngọc Khanh thở hổn hển hai cái, khẽ mím môi. “Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy.” Hạ Tĩnh Dật khẽ ngâm câu này, cúi đầu nhìn Sư Ngọc Khanh nói “Sau này ngươi sẽ hiểu.” Sư Ngọc Khanh khó hiểu nhìn hắn, Hạ Tĩnh Dật không giải thích, chỉ nắm lấy tay y. “Gió đêm nổi lên rồi, chúng ta trở về thôi.” Sư Ngọc Khanh có hàng tá vấn đề muốn hỏi hắn, lưỡng lự nửa buổi cuối cùng vẫn không mở miệng được, đã bị Hạ Tĩnh Dật nắm tay trở về. Dựa theo thông lệ, thái tử phi xuất giá ngày thứ ba sẽ trở về nhà mẹ đẻ, nhưng gia quyến cũng có thể vào cung bái kiến, sáng sớm, Mạnh lão thái quân cùng Sư Đạo Nhiên và phu nhân chuẩn bị tiến cung, ai dè còn chưa kịp ra khỏi cửa phủ, quản gia Lý Tư báo lại, nói kiệu thái tử và thái tử phi đã ra khỏi cung, một chút nữa sẽ đến Thiều Quốc công phủ. Thái tử phi gả đi ra ngoài chưa được mấy ngày, lại có thể được thái tử đích thân đưa về lạy mặt, việc này không những đối với Sư Ngọc Khanh, kể cả Thiều Quốc công phủ thì chính là vinh dự vô cùng lớn, ba người vừa cao hứng vừa hoang mang, vội sai người chuẩn bị ra nghênh đón. Mạnh lão thái quân đứng ở ngoài cửa, một tay vịn quyền trượng đầu phượng, một tay dìu phu nhân Thiều Quốc quận công, Sư Đạo Nhiên đứng phía sau lo lắng nhìn quanh, mãi cho đến khi trông thấy chiếc kiệu xa hoa lông lẫy, phía trước mui xe màu vàng mới nở nụ cười. Thiều Quốc quận công dẫn mọi người cung kính tiến lên nghênh đón, hai đứa con thứ xuất Sư Cự Tập Kiêu và Sư Cự Tập Dũng đứng sau lưng mọi người, thấy Sư Đạo Nhiên làm ra vẻ xem trọng, còn đặc biệt mời mấy thúc bá uy tín trong tộc đến đón thái tử. Kiệu mười sáu người chậm rãi đi tới, Duẫn Đông Hải khom người hướng vào bên trong kiệu nói “Thái tử, thái tử phi, đã đến Thiều Quốc quận công phủ.” Sa trướng bị người ta vén lên, Hạ Tĩnh Dật bước xuống kiệu trước, Sư Đạo Nhiên đang định tiến lên hành lễ, đã thấy hắn xoay người đưa tay vào trong kiệu, đích thân đỡ Sư Ngọc Khanh. Mọi động tác đều rơi vào trong mắt người khác, có người vui mừng vì Sư Ngọc Khanh được thái tử sủng ái, có người âm thầm nghiên răng, mỗi người theo đuổi tâm tư của mình, đợi sau khi Hạ Tĩnh Dật và Sư Ngọc Khanh đã đứng vững mới quỳ xuống hành lễ. Sư Ngọc Khanh thấy phụ mẫu, bà nội và mấy vị thúc công quỳ dưới chân mình, trong lòng có chút khó chịu, định đi đến đỡ bọn họ dậy, lại không dám vượt qua Hạ Tĩnh Dật. Hạ Tĩnh Dật tiến lên giúp y làm việc này, đích thân đỡ Mạnh lão thái quân đứng lên, Mạnh lão thái quân hoảng hốt nhưng lại cảm thấy vinh dự trước mặt dòng họ. Sư Đạo Nhiên sờ sờ ria mép, trong lòng vui sướng, trên mặt cũng không để lộ tâm tư gì, cung kính mời thái tử vào phủ, Hạ Tĩnh Dật gật đầu, nghiêng người trông thấy Sư Ngọc Khanh đang nhìn Mạnh lão thái quân và phu nhân Thiều Quốc quận công, trong mắt hai bên đều ẩm ướt. “Ngọc Khanh với lão thái quân và phu nhân cứ đi từ từ, ta đến đại sảnh ngồi đợi ngươi.” Sư Ngọc Khanh sửng sốt thu hồi tầm mắt nhìn hắn, cười cảm kích một tiếng, tuy Hạ Tĩnh Dật lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng lần nào cũng hiểu rõ tâm tư của y. Sư Đạo Nhiên nở nụ cười “Thái tử, thái tử phi mời vào trong.” Hạ Tĩnh Dật gật đầu đi vào với Sư Đạo Nhiên, Mạnh lão thái quân mừng rỡ, được Sư Ngọc Khanh và con dâu dìu vào hậu viện. Hết chương 4 * Hai câu thơ nằm trong bài “Bả tửu vấn nguyệt”Nâng chén rượu hỏi trăng. Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu Trăng sáng nào ai vịn đến được, Ta đi trăng lại mãi theo nhau? Xem chi tiết tại ĐÂY
Chương 2 Biên tập Đào Hoa Nguyên Kỳ Kiệu hoa đưa thẳng đến cổng chính hoàng cung, đến lối vào đại điện tuyên chính nơi hoàng đế lâm triều và tổ chức các lễ nghi trọng đại mới dừng lại. Sư Ngọc Khanh che mặt ngồi trong kiệu, không rõ những chuyện xảy ra ở bên ngoài, ma ma tống hỉ đi theo bên cạnh kiệu hoa nhỏ tiếng cung kính mời y bước ra khỏi kiệu, Sư Ngọc Khanh thuật tay vén màn kiệu dầy cộm nặng nề làm bằng tơ vàng lên, chỉ thấy bàn tay rắn chắc vừa mắt khi nãy lại duỗi về phía y lẫn nữa, bởi vì y không biết quy tắc cưới hỏi ở hoàng thất thế nào, coi như cậu y đưa y đi thêm một đoạn nữa, khéo léo đưa tay ra, bị người ta dịu dàng ôm xuống kiệu. Sư Ngọc Khanh thầm nghĩ Bản thân từ bé chỉ học văn, không bao giờ nói nhiều lời với cậu về vấn đề tập võ, rất ít khi lui tới, không ngờ hôn lễ của y, cậu lại đến trước săn sóc y. Đôi tay kia dẫn y chậm rãi đi qua con đường trải đá cẩm thạch màu đỏ, hai bên vang lên tiếng nhạc và tiếng đại thần nhộn nhịp quỳ xuống ca tụng, lúc này y mới biết người nắm tay mình, dắt đến đại điện chính là thái tử đương triều, trượng phu của y. Sư Ngọc Khanh bị lời chúc mừng của đại thần hai bên cắt ngang suy nghĩ, tay không tự chủ run lên một cái, rất nhanh người nọ nắm chặt, Sư Ngọc Khanh không nghe hắn nói chuyện, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp của hắn mang theo sức sống, làm giảm bớt đi không ít căng thẳng trong lòng y. Dường như con đường rất dài, người nọ dẫn y đi không có điểm dừng, nhưng cũng không buông tay y ra. Bên cạnh là một vị ma ma tống hỉ, nhỏ tiếng chỉ dẫn y nên làm như thế nào, bởi vì lúc trước ở nhà đã được học qua, nên Sư Ngọc Khanh thuận lợi hoàn thành nghi thức, trong ánh mắt hoàng hậu và hoàng đế mang theo vui vẻ, bởi vì thái tử dẫn đến, kiệu hoa mười sáu người khiêng đuổi đến, lần này ngồi lên không chỉ có một mình y, còn có trượng phu của y – thái tử Hạ Tĩnh Dật, mà tay của y với Hà Tĩnh Dật gắt gao nắm chặt với nhau, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Sư Ngọc Khanh muốn giãy giụa cũng không dám, đành phải nhẫn nại, khó hiểu suy nghĩ, hôn lễ đã kết thúc rồi, vì sao thái tử còn một mực nắm tay của mình chứ? Kiệu hoa đưa Sư Ngọc Khanh đến bên trong Tử Thần cung nơi ở của Hạ Tĩnh Dật, bên cạnh ma ma còn có một tiểu thái giám và hai mươi cung nữ hầu hạ, dẫn hắn vào điện Đông Hoa, nơi đây dùng cho đêm tân hôn, sau này mới dời đến điện Ngọc Minh, nơi dành cho thái tử phi. Những điều này đều do ma ma dạy dỗ nói cho y biết, sau khi xuống kiệu Hạ Tĩnh Dật liền buông tay y ra, bây giờ đã đến giờ hỉ yến do hoàng đế và hoàng hậu tổ chức, đón nhận lời chúc mừng từ quần thần bắt đầu. Bởi vì đêm qua Sư Ngọc Khanh trằn trọc không ngủ ngon giấc, ngoại trừ lúc sớm được tỷ tỷ cho hai miếng bánh ngọt cũng không có ăn cái khác, hại tâm tình y nửa ngày này khẩn trương lo lắng không thôi, hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi, y nhẹ nhàng vén một góc màn châu lên, lập tức có ma ma chạy đến nhỏ nhẹ khuyên ngăn, nói khăn che mặt này chỉ có thể để tự tay thái tử vén, nếu không sẽ không được may mắn, tính tình của y vốn ngoan ngoãn, nghe vậy liền không nói gì, gật đầu buông khăn che mặt xuống, hại y đói đến choáng váng đầu có cũng phải nhẫn nhịn ngồi im, mong đợi thái tử mau trở về hoàn thành xong nghi thức, để y có thể ăn uống. Ma ma cung nữ và thái giám đứng trong phòng, ai cũng không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Sư Ngọc Khanh vô vị ngồi đó, rất nhanh chú ý thấy, tiếng bước chân kia chốc lát đi ra ngoài, ma ma đứng một bên che miệng cười, đưa măng tây giòn qua, cũng không để Sư Ngọc Khanh vén khăn che mặt lên, dịu dàng nói “Điện hạ, thái tử sợ người đói bụng, bảo người ăn điểm tâm trước đi, nhưng ngàn vạn lần không thể vén khăn che mặt lên, phải nhớ kỹ đấy.” Trước mặt Sư Ngọc Khanh đột nhiên sáng lên, trong nhất thời y không thích ứng được, không tự chủ híp mắt lại để thích ứng với tia sáng, rất nhanh hí mặt nhìn, liền bắt gặp gương mặt cực kỳ tuấn tú, thoát tục thoát trần không để lộ ra bất thường gì, sóng mũi cao mang theo vài phần cao ngạo của quý tộc, đôi mắt phượng chăm chú nhìn mình, sâu thẳm như hồ nước không đáy, không thể nhìn ra bất kỳ tâm tình gì. Sư Ngọc Khanh rũ mắt, tự động tránh né tầm mắt quá mức nồng cháy nhìn mình. Ma ma tống hỉ và cung nữ dâng hai ly rượu lên, Sư Ngọc Khanh biết rõ đây là rượu hợp cẩn. Sư Ngọc Khanh nhìn sắc mặt Hạ Tĩnh Dật ngồi bên cạnh mình chẳng có gì thay đổi, không giống như uống rượu quá nhiều, chỉ có thể khi y đến gần mới ngửi thấy hơi thở thoảng thoảng mùi rượu của hắn. Trong lòng Sư Ngọc Khanh suy đoán, chỉ sợ mấy đại thần kia không dám chuốc say thái tử, nhưng lại không biết là vì hoàng đế đau lòng con trai nên tự mình uống hết. Sư Ngọc Khanh dưới sự hướng dẫn của Hạ Tĩnh Dật cũng đã uống xong rượu hợp cẩn, dựa theo trình tự, sau khi ma ma tống hỉ đem tống tử dược giao cho Sư Ngọc Khanh uống rồi noi vài câu cát tường, hôn lễ xem như kết thúc. Trong lòng Sư Ngọc Khanh chán ghét điều này, tống tử thuốc tên cũng như ý nghĩa, nam tử uống vào cũng có thể mang thai, nhưng dù sao y cũng được nuôi nấng như người thừa kế tước vị Thiều quốc quận công phủ, chẳng ngờ có một ngày bản thân sẽ vì người khác sinh con đẻ cái nối dõi tông đường, ánh mắt của y đột nhiên ảm đảm, trong lòng nảy sinh suy nghĩ không cam lòng, khiến y không nhịn nổi mà siết chặt nắm đấm, sau đó vô lực buông ra, ánh mắt thất lạc chờ đợi thuốc đưa tới. Sư Ngọc Khanh vừa nghe được phép ăn, trong lòng mừng rỡ, cũng không quan tâm lời ma ma lải nhải, vội cầm lấy đồ ăn đặt bên mép giường từ từ ăn. Y ăn rất ưu nhã, động tác nhẹ nhàng không để nghe tiếng động, ma ma hài lòng gật đầu một cái, đưa một chén trà sang hầu hạ y, nghe y khẽ nói xong rồi, mới bưng bánh ngọt đi. Cơn đói của Sư Ngọc Khanh được giải quyết xong, tâm tình tốt hơn nhiều, nghĩ đến lời ma ma nói, thái tử sợ y đói bụng nên cho phép y được ăn điểm tâm, thầm nghĩ Thái tử này cho dù chưa thấy tướng mạo thế nào, nhưng tính tình cũng thật biết chăm sóc người khác. Khiến tâm trạng thấp thỏm vì gả vào hoàng thất cũng nhẹ nhõm đi mấy phần. Sư Ngọc Khanh ngồi một lúc, liền nghe âm thanh ma ma cung nữ và thái giám quỳ xuống Thái tử điện hạ cát tường. Sư Ngọc Khanh đang buồn ngủ, lập tức tỉnh táo lại, không tự chủ ngồi thẳng lưng lên, hai tay để ngay ngắn, chuẩn bị làm lễ nghi kế tiếp. Ma ma tống hỉ cười nói vài câu, Sư Ngọc Khanh nhìn đôi hài gấm thêu rồng của người nọ chậm rãi đi tới, trong lòng bất chợt hồi hộp. Hạ Tĩnh Dật dừng bước trước mặt y, ma ma tống hỉ hô to một tiếng để hắn vén khăn che mặt của Sư Ngọc Khanh. Con ngươi đang suy nghĩ của Sư Ngọc Khanh rũ xuống, tránh đi khí thế mãnh liệt của Hạ Tĩnh Dật xông tới, cảm giác giống như mình là con mồi bị người ta ngấp nghé từ lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt lại, loại cảm giác này áp bách lên y, không tự chủ nhéo vạt áo, đợi chờ hành động kế tiếp của Hạ Tĩnh Dật. Một tay nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve lưng y, Sư Ngọc Khanh chưa kịp phản ứng, tay kia đã vén khăn che mặt y lên. Nhưng không ngờ ma ma chẳng đưa bất kỳ thuốc nào đến, chỉ có vài câu chúc mừng rồi thôi, Hạ Tĩnh Dật thản nhiên nói câu Trọng thưởng’, đại thái giám Duẫn Đông Hải dẫn người trong phòng dập đầu quỳ xuống tạ ơn, sau đó dẫn tất cả rời khỏi tẩm cung, không quên đem cửa phòng đóng lại, chỉ để Duẫn Đông Hải là mấy cung nữ thái giám hầu hạ thường ngày ở ngoài hành lang canh giữ, cẩn thận nghe phân phó của Hạ Tĩnh Dật. Trong lòng Sư Ngọc Khanh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện đưa tống tử dược, y rõ ràng nhớ ma ma dạy dỗ có nói, tống tử dược phải dùng sau khi uống rượu hợp cẩn, làm sao lại không có chứ? Chẳng lẽ ma ma tống hỉ quên sao? Sư Ngọc Khanh vội bỏ qua suy nghĩ này, tống hỉ ma ma là người đã hầu hạ bên cạnh Mạnh lão thái quân nhiều năm như vậy, so với người khác bà phải hiểu rõ quy tắc nhất, không thể nào để xảy ra sơ suất được, vậy cuối cùng là vì nguyên nhân gì lại không đưa tống tử dược cho y? Sư Ngọc Khanh chưa kịp suy nghĩ xong, Hạ Tĩnh Dật đã duỗi tay tới, nhẹ nhàng tháo mũ phượng rườm rà trên đầu y xuống. Động tác bất ngờ của hắn khiến Sư Ngọc Khanh nhất thời luống cuống, sắc mặt vị thái tử này lạnh nhạt, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng trái lại động tác cực kỳ dịu dàng săn sóc, phút chốc Sư Ngọc Khanh không đoán được tính tình của hắn, bất an trong lòng lần nữa dấy lên. “Có mệt hay không?” Sư Ngọc Khanh sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu nhìn Hạ Tĩnh Dật nói “Tạ điện hạ quan tâm, thần không mệt.” Hạ Tĩnh Dật nhìn y một lúc, đứng lên đem mũ phượng cất đi, sau đó ngồi trước mặt y, ngón tay thon dài, từ từ cởi cúc áo hoa phục trên người Sư Ngọc Khanh. Trong đầu Sư Ngọc Khanh rơi lộp bộp, y lo nghĩ về tống tử dược, nhưng quên mất chuyện sinh hoạt vợ chồng, ma ma đã sớm cho y xem xuân cung đồ, để y biết làm thế nào hầu hạ Hạ Tĩnh Dật, chẳng qua tự tôn nam tử khiến y không thể nào chấp nhận được việc bản thân phải nằm bên dưới nam tử khác, cả đêm trằn trọc chính là vì việc này. Sư Ngọc Khanh không ngăn cản Hạ Tĩnh Dật cởi áo bào mình, y vốn phải hầu hạ Hạ Tĩnh Dật mới đúng, nhưng có lẽ bởi vì quá khẩn trương và sợ hãi, lại cảm thấy khó khăn, tay không thể nào nhấc lên nổi, không tử chủ muốn kháng cự, cúi đầu thật thấp, không dám nhìn Hạ Tĩnh Dật… ========================================== Sư Ngọc Khanh mở mắt mờ mịt ra, ánh sáng tầng tầng bị rèm che chắn lại, khiến y không thể nào biết được hiện tại đã là lúc nào. Sư Ngọc Khanh khẽ động thân thể, thắt lưng truyền tới đau nhức khiến y hừ nhẹ một tiếng, trên người được đắp một cái chăn tơ tằm mềm mại, y miễn cưỡng chôn mình bên trong không muốn cựa quậy, mặc cho thần trí lưu lạc về nơi nào, trong đầu chợt nghĩ đến một chuyện “Đây là nơi nào?” “Tỉnh?” Sư Ngọc Khanh nghe câu hỏi lướt qua gò má, chợt nhớ tới hôm qua mình đã xuất giá, đã trở thành thái tử phi, hôm nay cần phải thức sớm đến vấn an hoàng thượng hoàng hậu mới đúng. Y vừa định ngồi dậy, màn phía trước bị người ta vén lên, Hạ Tĩnh Dật đứng trước gương đồng, trong tay còn sửa sang y phục của mình, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Sư Ngọc Khanh ngồi trên giường. Sư Ngọc Khanh nghĩ đến đêm qua hắn mãnh liệt sinh hoạt vợ chồng, sắc mặt không khỏi mất tự nhiên, rũ mắt ngẩng đầu nhìn người nọ, trong mơ hồ vẫn nhớ kỹ đến lúc mình mệt mỏi hôn mê, Hạ Tĩnh Dật vẫn chưa dừng lại. Cung nữ tiến lên định hầu hạ Sư Ngọc Khanh rời giường, đã nghe Hạ Tĩnh Dật nói “Ngươi đi xuống đi.” Cung nữ nghe vậy vội vàng khom người, cúi đầu thối lui đứng sang một bên. Hôm qua thành hôn Sư Ngọc Khanh còn chưa trao đổi nhiều với Hạ Tĩnh Dật, hơn nữa trong lòng khẩn trương, nên không để ý nhiều, lúc này mới cẩn thận nghe được âm thanh của thái tử. Lạnh lùng. Đây là đánh giá đầu tiên của Sư Ngọc Khanh dành cho giọng nói của Hạ Tĩnh Dật. Hạ Tĩnh Dật đi tới trước giường ngồi xuống, hắn khoát tay một cái, Duẫn Đông Hải liền hiểu, vội cho người đem quần áo của Sư Ngọc Khanh đến, Sư Ngọc Khanh không biết ý của hắn, đưa tay định nhận lấy quần áo, nhưng đã bị Hạ Tĩnh Dật ngăn lại. Hạ Tĩnh Dật cầm quần áo định giúp Sư Ngọc Khanh thay y phục. Sư Ngọc Khanh hoảng hốt, vội né người, cúi đầu kính cẩn nói “Thần không dám làm phiền điện hạ, điện hạ để thần tự làm là được rồi.” Mắt phượng sâu thẳm của Hạ Tĩnh Dật nhìn y nói “Vậy ngươi có làm được không?” Sư Ngọc Khanh liền gật đầu giơ tay lên định nhận quần áo, nhưng vừa giơ tay đau nhức khiến y hừ một tiếng, đôi môi nhịn không được phát ra tiếng rên. “Nhìn đi không làm được, hay là để ta giúp.” Sư Ngọc Khanh từ bé đã đọc nhiều sách thánh hiền, tự nhiên hiểu khó đạo lý khác biệt giữa quân thần, vội nói “Điện hạ không được, thần…có chút bất tiện, nhưng có cung nữ giúp là được.” Giọng nói của y mềm mại êm ái, không ẻo lả như nữ tử, càng không hùng hồ như nam tử, mà giọng nói ôn hòa, khiến người nghe dễ chịu. Hạ Tĩnh Dật quét mắt nhìn Duẫn Đông Hải, đối phương liền khom người gật đầu, dẫn theo cung nữ phục vụ lui ra ngoài tấm bình phong thêu mẫu đơn. Sư Ngọc Khanh “…” “Hãy là để ta giúp đi.” Động tác Hạ Tĩnh Dật mau lẹ, kéo Sư Ngọc Khanh vào lòng mình, đem quần áo mặc cho y, lưng Sư Ngọc Khanh tựa vào lồng ngực dầy rộng của hắn, khiến y không khỏi muốn né tránh. Hạ Tĩnh Dật giúp y mặc nội y bên trong xong, Sư Ngọc Khanh cũng không dám để hắn hầu hạ mình mặc quần, nhất quyết túm lấy cái mền không tha. “Điện hạ, để ta tự làm đi.” Hết chương 2
Thời tiết đột nhiên nóng kịp dự liệu, người trong Hoàng cung đều phải chịu trận trong bầu không khí oi bức, mất đi sự tươi mát lúc ban Phi Yên là tuyết hồ, cho dù thành tiên cũng sửa không được tập tính thuở ban sơ. Nàng chán ghét mùa hè, càng không kháng cự được thời tiết quá mức oi bức. Vì thế, khi bầu không khí nóng bức lên, trong lòng Cơ Phi Yên càng phiền, cáu kỉnh hơn. Nàng mặc áo yếm, khoác váy bạc mỏng, bờ vai lấy một cái khăn lụa mỏng trong suốt che lấp, lộ ra vô hạn cảnh tiết như vậy, nên bày mấy bình rượu ngon, thừa dịp ánh trăng gợi tình mà tuý ẩm vui vẻ. Cơ Phi Yên ở trên nhuyễn tháp, kiều mị cười yếu ớt, "Người đâu, đem chút rượu đến cho bản cung. Nghe nói ngự thiện phòng có rượu chôn cất hơn sáu mươi năm, nhất định phải lấy cho bản cung nếm thử một chút." Nàng có chủ ý, đi chân trần dẫm lên nền đất lạnh, thực tại thoải mái. "Đêm nay bản cung muốn mời nhóm nương nương uống rượu, Hoàng hậu nương nương cũng mời đến." Nghĩ đến lời Thanh nhi, Cơ Phi Yên gọi tiểu thái giám truyền lời trở về, mị thanh nói "Chỗ Hoàng hậu vẫn là không nên đi, nàng tự nhiên sẽ đến đây.""Vâng." Được nương nương phân phó, tiểu thái giám vội vàng lui ra ngoài. Hắn chung quy là nửa nam nhân, trời nóng bức như vậy, nương nương lại xinh đẹp nóng bỏng như thế, hắn suýt nữa bị say mê, hít thở không thông, mém xíu ngã xuống đất không dậy cung nữ thái giám đến ngự thiện phòng lấy rượu lại quay về. Bọn họ nâng băng đặt ở mấy góc Chiêu Hoa cung. Thái giám có hơi chút lớn tuổi đi theo phía sau đến, hai tay cẩn thận cầm bình rượu nhỏ phá lệ tinh xảo được phong ấn. "Khởi bẩm nương nương, rượu của ngài đã mang tới." Thái giám lớn tuổi cúi đầu, không dám rình mỹ mạo Cơ Phi Yên quá mức. Hai tay hắn dâng rượu, bỗng nhiên liếc qua vai Cơ Phi Yên nửa lộ nửa không, hô hấp bị kiềm hãm. Chột dạ, hắn đem toàn bộ tầm mắt đều chuyển qua mũi chân của mình. "Nương... Nương nương, ngự thiện phòng nói, rượu này gọi là Khuynh thành, vị mặc dù nhẹ nhưng lại cực dễ say, không thể uống nhiều.""Thật không?" Cơ Phi Yên tiếp nhận rượu, đáy mắt tươi cười càng sâu "Đã là rượu hiếm có, tự nhiên phải cấp cho người quý trọng hưởng dụng." Đêm nay có ngươi đến, rượu yết đãi thế này, càng không phải rất đáng sử dụng sao?*****"Thời tiết đột nhiên nóng nực, bản thân ai gia thực tại không thể chịu nổi." Bên phải mấy khối băng ở trong bồn chậm rãi tan chảy, Thái hoàng thái hậu dựa vào nhuyễn tháp, chợp mắt nghỉ ngơi, bên người là cung nữ quạt cây quạt theo quy luật, mang đến một làn gió nhẹ thoải mái. Tố Hoà Thanh Dao ngồi cách Thái hoàng thái hậu không xa, bên người đồng dạng có một nô tài chuyên cầm quạt quạt. Hứa ma ma đứng cách nhuyễn tháp không xa, trong lòng ngực ôm tiểu hồ Thanh nhi đang ngủ nhi mới sáng sớm đã chạy đến bên người Tố Hoà Thanh Dao, nguyên bản cũng bị đuổi về Chiêu Hoa cung, cố tình nó lại ở bên chân Tố Hoà Thanh Dao, đuổi thế nào cũng không chịu rời đi. Đúng lúc Thái hoàng thái hậu cho người tới truyền Hoàng hậu đến gặp tâm sự, Tố Hoà Thanh Dao bất đắc dĩ, chỉ phải mang theo Thanh nhi đi cùng, tính toán tìm thời điểm cho Hứa ma ma mang trả lại Cơ Phi Yên.
hoàng hậu vi thượng